Bài Phát Biểu Tốt Nghiệp Của David Tepper tại CMU năm 2018

david tepper cuộc đời có nhiều phiên bản

Đây là bài phát biểu tốt nghiệp của David Tepper trong lễ tốt nghiệp trường đại học Carnegie Mellon University năm 2018. Trong bài phát biểu này, ông kể lại về những ngã rẽ cuộc đời, những lựa chọn và những quyết định mà ông chưa bao giờ cảm thấy nuối tiếc.

Bạn có thể xem bài phát biểu trên YouTube tại đây hoặc transcript bản gốc tại đây. Phần dưới đây là bản dịch.

Trước đó, ông cũng dành cho các sinh viên MBA một buổi phỏng vấn trả lời nhiều câu hỏi hơn, các bạn có thể xem tại đây

Giới thiệu

Bài phát biểu tốt nghiệp (commencement speech) là một truyền thống lâu đời tại các trường đại học Mỹ: vào ngày tốt nghiệp, nhà trường mời một nhân vật xuất chúng — thường là doanh nhân, học giả, nhà lãnh đạo hoặc người truyền cảm hứng — đứng trước toàn bộ sinh viên và gia đình để chia sẻ những bài học cuộc sống, những góc nhìn mà người trẻ có thể mang theo khi bước sang giai đoạn mới. Đây không phải bài nói về kiến thức chuyên môn, mà là lời nhắn gửi về tư duy, thái độ, và bản lĩnh.

Carnegie Mellon University (CMU) là một trong những trường hàng đầu thế giới về công nghệ, khoa học máy tính, kỹ thuật, kinh doanh và nghệ thuật — một nơi nổi tiếng bởi tính liên ngành và văn hóa “thực dụng + sáng tạo” rất đặc trưng Pittsburgh. Những buổi lễ tốt nghiệp của CMU luôn mang màu sắc thẳng thắn, thực tế, và hướng vào trải nghiệm đời sống thật.

David Tepper được mời phát biểu vì ông là một trong những cựu sinh viên thành công nhất trong lịch sử trường. Từ một sinh viên xuất thân khiêm tốn, ông trở thành người sáng lập Appaloosa Management — một trong những quỹ hedge fund hiệu quả nhất hai thập kỷ qua — đồng thời là nhà từ thiện lớn nhất trong lịch sử CMU, với hơn 125 triệu USD đóng góp và một trường kinh doanh mang tên ông. Nhưng quan trọng hơn cả, Tepper đại diện cho tinh thần CMU: thực tế, thẳng thắn, chịu khó học từ đời thật, và dám đưa ra quyết định đúng ngay cả khi nó không thuận lợi.

Nội dung

Giới thiệu về David Tepper

Farnam Jahanian, Chủ tịch Đại học Cargnegie Mellon: Hôm nay, , tôi rất vinh dự được mời đến đây diễn giả là một doanh nhân, một nhà đầu tư huyền thoại, một nhà từ thiện, một cựu sinh viên của trường kinh doanh, một thành viên Hội đồng Quản trị của trường và là một người luôn ủng hộ Carnegie Mellon, David Alan Tepper.

Ông là một trong những nhà quản lý quỹ phòng hộ thành công nhất thế giới. Nhưng ông cũng không kém phần nổi tiếng trong các hoạt động từ thiện, niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của giáo dục bậc cao, và tất nhiên, sự cống hiến và hào phóng đặc biệt dành cho mái trường cũ Carnegie Mellon University.

David lớn lên không xa nơi này, tại khu Stanton Heights của Pittsburgh. Ông là con thứ hai trong ba người con — và tôi xin nói thêm rằng mẹ ông, bà Roberta, cũng có mặt ở đây hôm nay. Ông học đại học tại University of Pittsburgh, tốt nghiệp ngành kinh tế, trước khi lấy bằng MBA năm 1982 tại Graduate School of Industrial Administration của chúng ta. Khi đó trường chưa mang tên Tepper như bây giờ. Năm 1985, ông được Goldman Sachs tuyển dụng làm chuyên viên phân tích tín dụng, và chỉ trong sáu tháng, ông trở thành trưởng nhóm giao dịch của bộ phận trái phiếu lợi suất cao mới được thành lập. Đây là thành tích đầu tiên cho thấy David sẽ trở thành một hiện tượng mà Phố Wall phải kính nể.

Năm 1993 — cũng là mà các trang web bắt đầu nở rộ và trở nên phổ biến — David thành lập Appaloosa Management, và trong 25 năm qua, ông đã xây dựng một hồ sơ thành tích ấn tượng với mức sinh lời đều đặn. Hiện Appaloosa quản lý khoảng 17 tỷ USD và đạt mức lợi nhuận gộp gần 40% mỗi năm trong suốt 20 năm qua.

Thông qua Quỹ Từ Thiện David Tepper, các hoạt động của ông đã mở rộng cơ hội giáo dục, hỗ trợ chống đói nghèo và vô gia cư, cũng như cung cấp cứu trợ thiên tai rất cần thiết. Ông đã hào phóng đóng góp tổng cộng 125 triệu USD cho Carnegie Mellon University, bao gồm khoản tài trợ đặt tên và gây quỹ cho Tepper School of Business, nơi ông là thành viên Hội đồng Cố vấn Kinh doanh. Và năm 2013, khoản đóng góp gần đây nhất của ông đã giúp tạo nên một cơ sở vật chất hiện đại tại David A. Tepper Quadrangle, dự kiến khai trương vào mùa thu năm nay.

Với diện tích hơn 300.000 foot vuông (tương đương khoảng gần 3000 m2), tòa nhà này sẽ là ngôi nhà mới của Tepper School of Business, đồng thời là trung tâm lớn cho sự hợp tác, đổi mới, sáng tạo và tinh thần khởi nghiệp tại Carnegie Mellon. Tepper Quad sẽ tạo ra những cơ hội chưa từng có để vượt qua các ranh giới mới và hướng tới các khám phá mới, công nghệ mới, doanh nghiệp mới và các hình thức sáng tạo mới. Khi trường tiếp tục phát triển và xây dựng cho tương lai, Tepper Quad là biểu tượng của một mô hình giáo dục và nghiên cứu thế kỷ 21, và sẽ thay đổi trải nghiệm tại CMU cho nhiều thế hệ sinh viên sau này.

David đã cống hiến rất nhiều cho Carnegie Mellon, cho đất nước và cho thế giới, và chúng tôi rất vui mừng chào đón ông trở lại để chia sẻ trải nghiệm của mình với lớp sinh viên tốt nghiệp năm 2018.

Nội dung bài chia sẻ

David Tepper: Chào buổi sáng, lớp 2018. Tôi có bài phát biểu ở đây. Cái bìa này cũng đẹp ghê nhỉ. Chắc tôi sẽ đọc nó sau, nhưng trước tiên là vài điều tôi vừa nghĩ lúc nãy. Khi đứng ở phía sau, tôi đứng cạnh Kevin — cậu ấy ở ngay đó — và chúng tôi nói chuyện. Giọng cậu ấy run. Giọng tôi cũng run. Cả hai chúng tôi đều căng thẳng khủng khiếp. Tôi định dùng từ khác, nhưng người ta bảo hôm nay tôi không được dùng mấy từ đó.

Cảm ơn

Chúng tôi chuẩn bị bước ra, cả hai đều hơi run run. Rồi Kevin bắt đầu đứng thẳng lên. Cậu ấy bắt đầu có thêm sức mạnh và nói: “Tôi bắt đầu cảm nhận được rồi. Họ là những đồng minh của tôi. Đồng minh của tôi.” Cậu chỉ về phía vài người bạn. Chúng tôi chào gia đình cậu ấy ở phía kia. Mẹ cậu, Lauren, kể cho tôi vài câu chuyện về Kevin mà tôi sẽ không nhắc ở đây. Rồi cậu ấy đi lên dọc lối đi, bắt tay vài người, chào Anne Wall. Chào Anne Wall, rất vui được gặp lại cô.

Rồi Kevin vừa bước lên đây và có một bài phát biểu cực kỳ xuất sắc. Và tôi tự nhủ: chết rồi. Tôi không thể hay bằng thế được, vì tôi có bài phải đọc, bài dài gấp đôi, và tôi không thể ứng khẩu như vậy. Nhưng rồi tôi nghĩ: các bạn, gia đình Kevin, tất cả mọi người ở đây — các sinh viên, tất cả các bạn — các bạn cũng là đồng minh của tôi. OK? Các bạn là đồng minh của tôi. Các bạn là người Carnegie Mellon, sinh viên Carnegie Mellon, những người sắp tốt nghiệp Carnegie Mellon — đồng minh của tôi. Vậy nên, giúp tôi hôm nay nhé. Tôi cần sự giúp đỡ. Tôi phải đọc bài này, và cũng không biết nó sẽ thế nào. Chúng ta cứ xem thử. Được rồi. Tiếp tục nào.

Để tôi bắt đầu bằng việc cảm ơn Farnam vì phần giới thiệu đầy tử tế đó. Tôi phải chỉnh lại cho ổn một chút. Tôi cũng không biết mình sẽ làm gì. Và cảm ơn ông ấy vì sự lãnh đạo của ông đối với Carnegie Mellon. Như anh biết đấy, Farnam, nơi này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với tôi. Đây thực sự là một báu vật. Không có trường đại học nào kết hợp được kinh doanh — các bạn đâu rồi? Cảm ơn — nghệ thuật, nhân văn, khoa học và khoa học xã hội theo cách mà CMU làm.

Cũng xin cảm ơn các thành viên hội đồng quản trị, các cựu sinh viên đang ở khắp nơi tại đây. À, còn các bạn Kỹ sư nữa chứ? Tôi xin lỗi. Người ta bảo tôi không được rời khỏi bục, nhưng tôi… xin lỗi vì điều đó. Và kỹ sư nữa! Có cái mũ bảo hộ nào mang lên đây được không? Thứ này. Rồi. Tôi quên mất dòng đang đọc, nhưng cứ tiếp tục. Cảm ơn các thành viên hội đồng quản trị, các cựu sinh viên, và quan trọng nhất là các bạn sinh viên và các bậc phụ huynh.

Một lời cảm ơn đặc biệt gửi đến gia đình và bạn bè của tôi, những người có mặt ngày hôm nay. Và tất nhiên là mẹ tôi, năm nay 86 tuổi. Tôi nghĩ bà đang ở đâu đó đằng kia. Chào mẹ, mẹ ở đâu đó phải không? Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Ở đâu đó phía kia.

Tôi nghĩ hôm nay mẹ tôi rất vui và tự hào. Nhưng mẹ tôi đôi lúc cũng khá… phiền phức. Và tôi chắc chắn bố mẹ các bạn cũng có lúc như vậy. Nhưng không có ai trên đời này mà tôi mang ơn nhiều hơn. Và cũng không có ai mà các bạn mang ơn nhiều hơn bố mẹ mình. Trong đời, bạn nên ghi nhận công lao của bố mẹ. Vậy hãy dành một chút thời gian để cảm ơn họ.

Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tôi muốn chúc mừng và cảm ơn những người cùng nhận bằng tiến sĩ danh dự với tôi. Ada. Ada ở đâu rồi? Ada là một người phụ nữ rất hài hước. Tôi phải nói điều này cho những ai sắp nghe bà ấy phát biểu sau đây. Bà ấy là một người đoạt giải Nobel, và bà ấy cũng có một… giải Nobel khác. Kiểu vậy. Shafi Goldwasser, người đoạt giải Turing. Và một người mà tôi từng xem trên TV khi còn trẻ. Không phải là trẻ hơn nhiều đâu. Người đoạt giải Emmy, Ted Danson. Anh đang bắt kịp vợ mình đấy, Ted. Vợ anh có nhiều bằng tiến sĩ danh dự hơn anh, nên giờ anh đang đuổi theo. Thật thú vị khi chỉ cần trò chuyện một chút là biết được nhiều thứ. Tốt nhất là hãy biết lắng nghe.

Bài nói chuyện của tôi sẽ có phong cách như thế nào

Bây giờ, sau phần cảm ơn, tôi nghĩ tôi phải bắt đầu bài phát biểu rồi. Khi chuẩn bị, tôi nhận được lời khuyên từ các nhà viết diễn văn chuyên nghiệp, những người làm PR, và tất nhiên là cả các con tôi. Tất cả họ đều bảo tôi đừng gây tranh cãi quá và cố giữ sự chuẩn mực. Tôi xin lỗi họ trước luôn. Xin lỗi mọi người, điều đó sẽ không xảy ra.

Tôi cũng chuẩn bị bằng cách nghe lại một vài bài phát biểu tốt nghiệp hay nhất từng được ghi lại. Nhiều bài do diễn viên trình bày, một số do chính trị gia, tất cả đều rất trau chuốt và chuyên nghiệp. Gửi đến tất cả những người đang có mặt — nếu bạn mong đợi một bài phát biểu chuyên nghiệp hôm nay, bạn có thể đã đến nhầm buổi lễ tốt nghiệp. Nhưng điều tôi có thể hứa là tôi sẽ chân thật nhất có thể, và chia sẻ nhiều nhất có thể từ chính trải nghiệm cuộc đời mình.

Mỗi chúng ta đều sống qua nhiều cuộc đời

Tôi nghĩ cuộc đời mỗi người thực chất là sự kết hợp của nhiều “cuộc đời” khác nhau. Với sinh viên, đó là cuộc sống trước khi vào đại học với bố mẹ mình; cuộc sống trong thời gian ở đại học; và cuộc sống mà các bạn sắp bắt đầu. Tôi chắc rằng một số bạn đã vượt qua những nghịch cảnh đáng kinh ngạc. Tất cả các bạn đều đã trải qua — và tôi đảm bảo các bạn sẽ còn trải qua — những thử thách, thất vọng và chiến thắng.

Tôi cũng không khác gì. Về phía những chiến thắng, đây thực sự là một tuần tuyệt vời. Một đứa trẻ lớn lên trên những con phố Pittsburgh, phải tự làm việc để trang trải cả đại học ở Pitt lẫn cao học ở CMU, giờ vừa nhận bằng tiến sĩ danh dự và đang phát biểu tại lễ tốt nghiệp của trường.

Một đứa trẻ từng không đủ tiền để đi xem một trận NFL. Một đứa trẻ — xin lỗi — một đứa trẻ không đủ tiền để đi xem một trận NFL cho đến tận khi hơn 20 tuổi, giờ lại sắp được NFL chấp thuận cho mua đội Carolina Panthers. Không tệ chút nào. Nhưng hãy tin tôi, mọi thứ không hề bắt đầu theo cách đó.

Tôi lớn lên trong một khu lao động ở Stanton Heights, Pittsburgh. Chúng tôi chơi bóng bầu dục trong phố và ở nghĩa trang gần đó. Chúng tôi cố gắng không va vào bia mộ. “Điện thoại di động” thời đó là tiếng mẹ gọi từ đầu phố bảo rằng bữa tối đã sẵn sàng.

Cha tôi, như nhiều người cha khác, phải làm việc 60 giờ một tuần chỉ để đủ sống. Nhưng ông dạy tôi vài điều, vài bài học quan trọng.

Thứ nhất, luôn nghĩ về lòng nhân ái và những người kém may mắn hơn. Ông vẫn cho đi dù gia đình tôi không có đủ.

Và một bài học khác: ông thường hỏi chúng tôi, “Con đối xử tốt hơn với ai, tổng thống hay người thu gom rác?” Các bạn biết câu trả lời không? Người thu gom rác? Tôi nói chung chung, không nói về bất kỳ vị tổng thống cụ thể nào. Người thu gom rác?

Có thể đó là câu trả lời đúng, vì ai đó phải đến lấy rác nhà bạn mỗi ngày. Và nếu họ không lấy rác, bạn gặp rắc rối to.

Nhưng thực ra, câu trả lời đúng là: bạn đối xử với cả hai như nhau. Tất cả đàn ông và phụ nữ đều xứng đáng được đối xử bình đẳng và tôn trọng.

Tôi đã phá vỡ vòng lặp

Dù cha tôi có những điểm tốt, ông cũng có mặt tối. Ông đánh đập tôi. Tôi chắc đó là những gì mà ông nhận từ cha mình, và cha ông cũng nhận từ cha ông nữa. Trong tuổi thơ của tôi, không có gì đáng sợ hơn thế. Không có nghịch cảnh nào lớn hơn. Nhưng tôi cầu nguyện với Chúa rằng tôi sẽ không bao giờ như vậy với con mình. Và tôi tự hào nói rằng, điều tôi xem là thành tựu lớn nhất đời mình: tôi đã phá vỡ vòng lặp đó. Cảm ơn. Giờ thì tôi run rồi đây.

Đối với tôi, đoạn chia sẻ này là một phần gây ấn tượng mạnh nhất của David Tepper. Tôi không nghĩ rằng ông đã phải xúc động đến thế khi nói về những kỷ niệm quá khứ này. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, một nhà quản lý quỹ huyền thoại như ông phải là người luôn giữ được sự bình tĩnh và kiểm soát được cảm xúc của mình tốt nhất. Nhưng hóa ra không phải lúc nào cũng vậy.

Vì vậy, mặc dù lý do chính mà tôi dành thời gian dịch transcript những video YouTube là vì tôi không thích xem video, tuy nhiên riêng video này tôi nghĩ bạn cần xem nó mới cảm nhận được hết thông điệp ông muốn nói. Dù sao nó cũng chỉ chưa đến 10 phút!

Thời trung học, tôi học ở một trường nội đô tên Peabody. Một nửa học sinh là người da trắng, một nửa là người Mỹ gốc Phi. Có rất nhiều căng thẳng trong trường vào thời đó, và giữa các trường với nhau. Tình trạng căng thẳng giữa Westinghouse High School và Peabody — tôi nghĩ giờ nó được gọi là Barack Obama High — tệ đến mức khi hai trường đấu bóng bầu dục với nhau, trận đấu diễn ra trước khán đài trống để tránh bạo lực. Mọi thứ rất khắc nghiệt. Trên sân còn chẳng có cỏ. Chỉ có đất, đá, và người ta phải tưới dầu xuống mặt sân để bụi không bay lên. Chuyện thật đấy. Một khung thành dựa vào tường trường học, khung thành còn lại sát hàng rào. Nếu bạn chạy ra khỏi vùng cuối sân, bạn gặp rắc rối thật sự.

Tôi chơi một chút bóng bầu dục ở trung học, và tôi cũng tham gia diễn kịch ở trường, CFA. Nhưng vì gia đình không khá giả, tôi phải đi làm. Đơn xin việc đầu tiên của tôi là ở McDonald’s. Tôi bị từ chối. Thật đấy. Tôi nghĩ là vì tôi để mái tóc Afro quá khổng lồ. Giờ thì chẳng vấn đề gì. Thực ra tôi muốn cởi nó ra vì nóng kinh khủng, phải nói thật. Nhưng tôi cũng kiếm được việc làm đầu bếp ở một quán ăn. Tôi cũng bán dao tận nhà. Và tôi từng làm công nhân công đoàn trong một tiệm bánh.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi vào University of Pittsburgh. Ở đâu nhỉ? Dưới kia? Ừ, ở đó — nơi tôi ăn ở “Dirty O,” quán hot dog Original Hot Dog. Có ai là fan của Original Hot Dog không? Bạn thích khoai tây chiên hơn hay hot dog hơn? Khoai tây chiên? Giơ tay lên. Hot dog? Rồi. Khoai tây chiên thắng. Tôi ăn ở Dirty O, có một hai cô bạn gái, làm việc tại Thư viện Nghệ thuật và lấy bằng danh dự ngành kinh tế.

Sau Pitt, tôi làm ở một ngân hàng một thời gian rồi đến Carnegie Mellon học MBA. Dù học khó thật, tôi thực sự yêu nơi này. Nó cũng là nền tảng cho mọi thứ tôi làm trong nghề sau này. Chính nơi này đã cho tôi công cụ cần thiết để thành công. Khi tốt nghiệp, tôi khá thích thị trường và đầu tư nên thử xin việc ở Goldman Sachs, nhưng họ từ chối tôi. Không được nhận vào. Chúng ta sẽ quay lại Goldman Sachs sau.

Lựa chọn sự nghiệp đầu tiên

Sau khi lấy bằng MBA, tôi đưa ra một lựa chọn khá kỳ lạ vào thời điểm đó. Tôi đi làm cho Republic Steel. Đó không phải là giai đoạn tốt cho ngành thép, nhưng tôi biết mình sẽ được trải nghiệm nhiều, và tôi thực sự muốn học hỏi. Khoảng ba tháng sau khi tôi vào Republic Steel, họ cắt giảm 7% lương trên toàn bộ công ty. Cắt lương đấy. Tất cả bạn bè học kinh doanh của tôi gọi điện trêu: “Lựa chọn tuyệt lắm, Tep!”

Trong hai năm, Republic Steel buộc phải sáp nhập để tránh phá sản. Hóa ra , lựa chọn của tôi làm việc ở đó lại mang đến nhiều lợi ích bất ngờ. Trong hai năm họ cố gắng cứu công ty, Republic đã làm nhiều thương vụ tài chính hơn cả 100 năm lịch sử trước đó của họ. Và tôi học được từ từng thương vụ một.

Bài học là: Trong đời, hãy tích lũy càng nhiều trải nghiệm càng tốt. Khi còn trẻ, hãy chọn trải nghiệm thay vì tiền lương.

Chính những trải nghiệm đó giúp tôi có được công việc tại một quỹ tương hỗ chuyên đầu tư vào các công ty gặp khó khăn, và cuối cùng mở được cánh cửa vào Goldman Sachs — nơi mà trong thời gian ngắn, nhờ kinh nghiệm trước đó và những điều tiên tiến tôi học được ở CMU, tôi thăng tiến nhanh chóng và trở thành trưởng nhóm giao dịch tại bộ phận trái phiếu rác của Goldman. Điều đó mang lại cho tôi vị thế lớn hơn tôi nghĩ lúc đó, nhưng điều tôi thực sự muốn là trở thành đối tác.

Thất bại ở Goldman Sachs

Tôi đã được xét lên đối tác vài lần nhưng không bao giờ được chọn. Một trong những lý do là tôi buộc phải từ chối yêu cầu của một đối tác quyền lực. Câu chuyện là thế này: Ông ấy lập một quỹ mới để đầu tư vào các công ty phá sản, và tôi là người được giao thực hiện các giao dịch. Ông ấy cũng là người kiểm soát danh sách hạn chế giao dịch — danh sách các công ty mà chúng tôi không thể tham gia giao dịch do có thể phát sinh xung đột lợi ích hoặc liên quan đến thông tin nhạy cảm.

Ông ấy yêu cầu tôi mua một công ty mà chính ông vừa gỡ khỏi danh sách hạn chế trong ngày hôm đó. Tôi thấy điều đó không ổn. Tôi đến phòng pháp chế báo lại. Sau rất nhiều tranh luận qua lại, họ nói là “ổn,” nhưng tôi vẫn cảm thấy không đúng. Vậy nên tôi tiếp tục từ chối. Tôi không bị sa thải, nhưng khi được xét lên đối tác, tôi bị loại. Và tôi đã cực kỳ thất vọng. Nhưng cuối cùng thì sao? Mọi thứ lại tốt đẹp.

Vì tôi không trở thành đối tác tại Goldman Sachs, tôi đã thành lập công ty riêng 25 năm trước, năm 1993, tên là Appaloosa, và cuối cùng được làm điều thú vị hơn nhiều và khiến cuộc sống của tôi tốt hơn theo rất nhiều cách.

Trong đời, hãy làm điều đúng đắn. Thực sự, hãy làm điều đúng. Và điều đó sẽ không hại bạn. Chỉ cần giữ đúng thứ tự ưu tiên của mình.

Tôi cứ nói “trong cuộc đời,” nhưng thực ra, như tôi đã nói, chúng ta đều có rất nhiều cuộc đời. Tôi đã có một cuộc đời tuyệt vời từ khởi đầu giản dị. Tôi nuôi dạy ba đứa con tuyệt vời, có một người phụ nữ mà tôi yêu thương. Tôi có sự nghiệp kinh doanh thành công và những hoạt động từ thiện có nhiều ý nghĩa. Và giờ tôi đang đứng đây nói chuyện với các bạn với tư cách một tân tiến sĩ danh dự, và đang ở ngưỡng được công nhận là chủ sở hữu một đội NFL.

Nhìn về phía trước

Còn các bạn, các sinh viên. Tôi có thể gọi là “các bạn,” “các bạn nữ,” “các bạn nam”? Nam nữ gì cũng được — các bạn sinh viên. Xin lỗi. Các bạn đã có một cuộc sống với bố mẹ, rồi một cuộc sống tại CMU, và các bạn sẽ còn có thêm vài cuộc đời nữa.

Ngay lúc này, giống như tôi ngày xưa, tôi nghĩ các bạn đều đang có bảng cân đối âm. Nhưng các bạn có tiềm năng tăng trưởng khổng lồ. Các bạn đều có những cơ hội tuyệt vời phía trước. Đừng để ai — bất kỳ ai — nói điều ngược lại.

Các bạn đang sống ở nơi đã từng, đang, và sẽ luôn là vùng đất của cơ hội, quốc gia vĩ đại và hào phóng nhất thế giới. Hãy nhớ điều này.

Điều cuối cùng: Khi các bạn thành công, hãy nhớ đóng góp trở lại. Hãy cho đi. Chúa phù hộ tất cả các bạn. Chúa phù hộ CMU. Và Chúa phù hộ nước Mỹ. Cảm ơn.

______