David Tepper: Tôi Mua Mọi Thứ

david tepper tôi mua mọi thứ

Đây là một bài phỏng vấn nổi tiếng năm 2010 của David Tepper trên Squawk Box, ở đó ông đã chia sẻ quan điểm đầu tư nổi tiếng “Tôi mua mọi thứ” Everything

Ông đã chia sẻ làm thế nào có được lợi nhuận lên đến hơn $7 tỷ USD trong năm 2009, 132%, từ việc đặt cược vào những cổ phiếu ngành tài chính.

Quan trọng hơn, ông đã chia sẻ góc nhìn và chiến lược đầu tư cho thập kỷ sắp tới (và lịch sử đã chứng minh đó là một tầm nhìn hoàn hảo)

Giới thiệu

David Tepper đã chia sẻ góc nhìn của ông vào ngày 24/9/2010 trên đài Squawk Box, CNBC. Dưới đây là bản dịch của toàn bộ cuộc phỏng vấn. Bạn có thể xem bản ghi hình của bài phỏng vấn tại đây Phần 1, Phần 2, Phần 3Phần 4

Bối cảnh

Để hiểu hơn cuộc đối thoại này, chúng ta cần có cái nhìn tổng quan về yếu tố thị trường – kinh tế – chính sách cuối 2010 mà Tepper dựa vào để đưa ra luận điểm “Everything!” nổi tiếng


Nền kinh tế Mỹ đang ở giai đoạn hậu suy thoái 2008-2009

  • Khủng hoảng tài chính toàn cầu 2008 vừa kết thúc giai đoạn tồi tệ nhất.
  • GDP Mỹ bắt đầu phục hồi từ Q3/2009 nhưng còn yếu, chậm, thất nghiệp cao.
  • Niềm tin tiêu dùng và doanh nghiệp vẫn thấp; thị trường nhà ở còn trong suy thoái.
  • Nhà đầu tư vẫn rất sợ hãi, định giá cổ phiếu thấp, dòng tiền đứng ngoài.

Vào thời điểm này, lãi suất đang bằng 0 và FED dưới thời Ben Bernanke đang phát tín hiệu QE2

  • Giữ lãi suất 0–0.25% từ cuối 2008 (“Zero Lower Bound”).
  • Vừa hoàn tất QE1 (mua MBS & Treasuries).
  • Tháng 9/2010 Fed bắt đầu phát tín hiệu QE2 (mua thêm trái phiếu).

Như vậy, Bernanke công khai ám chỉ sẽ “làm bất cứ điều gì cần thiết” để đẩy giá tài sản lên. Tepper gọi đây là The Fed Put phiên bản mạnh nhất.

Vào thời điểm này, cổ phiếu ngân hàng là những cổ phiếu đang bị ảnh hưởng nặng nề nhất do ảnh hưởng của khủng hoảng nợ dưới chuẩn, bao gồm kể cả những ngân hàng lớn nhất như Bank of America, Citi, Wells Fargo

Như vậy, trong bối cảnh

  1. Fed sắp bơm QE2
  2. Lãi suất gần 0
  3. Rủi ro tail risk giảm mạnh
  4. Valuation cực rẻ
  5. Thị trường còn đầy người đứng ngoài, chưa dám vào

David Tepper đưa ra logic nổi tiếng:
“Nếu nền kinh tế tốt → cổ phiếu tăng.
Nếu nền kinh tế xấu → Fed nới lỏng → cổ phiếu vẫn tăng.
Vậy thì Everything goes up!

Đây là lần xuất hiện làm Tepper trở thành huyền thoại với cụm từ “Buy everything!” vào đúng đáy chu kỳ.

Nội dung

Joe Kernen: Nghe này. Anh còn nhớ Howard Hughes chứ, chẳng ai từng thấy ông ta, rồi có ai đó gặp ông ta ngoài sa mạc và thậm chí còn không biết đó là ai.

Carl Quintanilla: Melvin.

Joe Kernen: Melvin! Đúng rồi, là Mevlvin.

Carl Quintanilla: Melvin and Howard.

Joe Kernen: Melvin! Melvin and Howard. Còn người này—chưa ai từng thấy ông ấy—để tôi giới thiệu.

Trong văn hoá Mỹ, câu chuyện “Melvin and Howard” nổi tiếng vì gợi lại hình ảnh tỷ phú ẩn dật Howard Hughes – người giàu có đến mức huyền thoại nhưng biến mất khỏi đời sống công chúng suốt nhiều năm.

Theo câu chuyện có thật được dựng thành phim năm 1980, một người đàn ông bình thường tên Melvin Dummar từng vô tình gặp một lão già râu ria, quần áo xốc xếch giữa sa mạc Nevada và cho ông ta đi nhờ xe. Melvin hoàn toàn không biết đó chính là Howard Hughes.

Câu chuyện trở thành biểu tượng cho việc một nhân vật giàu có, quyền lực nhưng bí ẩn đến mức người đối diện cũng không nhận ra.

Joe Kernen dùng hình ảnh này để trêu rằng David Tepper cũng “vô hình” tương tự: ai cũng nghe danh, nhưng hiếm ai từng gặp mặt.

Vị khách đặc biệt của chúng ta trong nửa giờ tới đã kiếm được mức kỷ lục 7,5 tỷ đô cho quỹ của mình năm ngoái nhờ đầu tư vào nhóm tài chính, mang lại mức lợi nhuận gây sốc 132% cho bản thân và nhà đầu tư.

Tham gia với chúng ta hôm nay trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi, David Tepper, Chủ tịch kiêm Nhà sáng lập Appaloosa Management trị giá 12,4 tỷ đô, người mà tôi từng nói chuyện—David, cảm ơn ông đã đến—tôi nói về ông rất nhiều.

Bởi vì Short Hills Mall là thứ duy nhất mọi người biết về Short Hills. Và ông, thay vì ngồi ở những hẻm núi tài chính của New York, lại quản lý tiền ngay tại một nơi nhìn xuống bãi đậu xe gần khách sạn Hilton tại Short Hills Mall.


Short Hills Mall là trung tâm thương mại sang trọng nhất New Jersey, nhưng với phần lớn người dân Mỹ, nó vẫn chỉ là một cái mall – nơi mua túi Chanel hay đồng hồ Rolex, chứ không phải nơi người ta nghĩ một quỹ hàng chục tỷ đô được vận hành.

Sự thú vị nằm ở chỗ: David Tepper không đặt văn phòng Appaloosa ở Manhattan hay Wall Street, mà lại chọn một tòa nhà văn phòng nhìn xuống bãi đậu xe ngay cạnh Short Hills Mall. Điều này tạo ra hình ảnh vừa kỳ lạ vừa huyền thoại: một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất nước Mỹ, kiếm hàng tỷ đô mỗi năm, nhưng lại ẩn mình ở một văn phòng bình thường cạnh trung tâm thương mại.

Chính sự đối lập ấy khiến Joe Kernen dùng Short Hills Mall như biểu tượng của “tỷ phú kín tiếng” David Tepper

Tôi đã nói về ông nhiều lần, từng chạm mặt ông, nhưng không biết ông là ai. Ông giống như Carlos the Jackal vậy. Chưa ai từng thấy người đàn ông này.

Carlos the Jackal là biệt danh của Ilich Ramírez Sánchez, một trong những tội phạm và phần tử khủng bố bị truy lùng gắt gao nhất thế giới trong thập niên 1970–1980.

Ông ta nổi tiếng không chỉ vì mức độ nguy hiểm, mà còn vì khả năng ẩn thân, luôn biến mất trước khi cơ quan an ninh kịp chạm tới. Báo chí phương Tây gọi ông ta là “the Jackal” – chó rừng, ngụ ý sự xảo quyệt và khó lần dấu.

Khi Joe Kernen ví David Tepper như “Carlos the Jackal”, ông muốn nói Tepper là người có danh tiếng khổng lồ nhưng gần như không ai nhìn thấy, hiếm xuất hiện công khai, giống như một nhân vật vừa nổi tiếng vừa bí ẩn trong bóng tối.

Carl Quintanilla: Người ta phải nói gì với ông để thuyết phục ông đến đây?

David Tepper: Họ nói gì với tôi à?

Carl Quintanilla: Đúng vậy.

David Tepper: Thực ra, tôi nghe Joe nói tôi bí ẩn, khó nắm bắt. Kiểu như vậy. Thế nên tôi nghĩ, “Sao không lên sóng một lần?”

Joe Kernen: Vậy là có tác dụng thật. Tốt đấy.

David Tepper: Có tác dụng. Mặc dù tôi hơi lo khi anh bảo nổi da gà khi thấy tôi. Chúng ta sẽ không đi vào nhà vệ sinh cùng nhau đâu nhé.

Joe Kernen: Không, không không. Ý tôi là theo cách tốt đẹp nhất thôi. Ta có thể nói chuyện…

David Tepper: Được rồi. Ý tôi là, thế cũng được, tôi…

Thành tích ấn tượng

Joe Kernen: Năm ngoái ông kiếm được bao nhiêu? Tôi muốn hỏi thẳng luôn. Vì mỗi lần tôi đọc bản cáo bạch quỹ tương hỗ, nó đều ghi “hiệu suất quá khứ không đảm bảo cho tương lai.” Tôi nghĩ về Paulson, cách ông ấy nổi tiếng, số tiền ông ấy kiếm được. Rồi tôi nhìn vào hiệu suất của ông ấy năm nay. Cảm giác thế nào khi chịu áp lực như vậy mỗi năm? Hay là ông đủ thông minh để biết được năm tới đây nên làm gì

John Paulson là nhà sáng lập quỹ Paulson & Co. Ông trở nên huyền thoại nhờ cú cược “The Big Short” vào thị trường subprime mortgage năm 2007. Lợi nhuận khoảng $15 tỷ trong một năm (gồm cả lợi nhuận cho nhà đầu tư và cho cá nhân Paulson). Đây được xem là một trong những giao dịch thành công nhất lịch sử tài chính và được mô tả trong quyển sách The Greatest Trade Ever của Gregory Zuckerman

Tại sao Joe Kernen nhắc Paulson khi hỏi Tepper?

Joe đang muốn nói:

  • Paulson từng có một năm đại thắng nhờ cú đánh subprime
  • Nhưng sau đó, Paulson lợi nhuận các năm tiếp theo không còn xuất sắc, thậm chí nhiều năm gây thất vọng
  • Điều này tạo áp lực “ngôi sao một mùa” — làm thế nào để lặp lại kỳ tích?

Joe dùng hình ảnh Paulson để hỏi Tepper: “Mỗi năm kiếm tiền khó thế nào? Áp lực ra sao? Hay ông thông minh đến mức có thể biết năm tới phải làm gì?”

David Tepper: Chắc chắn rồi.

Joe Kernen: Thật sao?

David Tepper: Không, ý tôi là, nhìn lại thì thành tích dài hạn của tôi khá ổn định. Ổn định theo kiểu… không ổn định

Ý David Tepper muốn nói về “inconsistently consisten là Từng năm thì lên xuống thất thường (inconsistent), nhưng nhìn 10–20 năm thì đường cong lợi nhuận lại đều đặn (consistent).

Joe Kernen: Tốc độ tăng trưởng kép là bao nhiêu?

David Tepper: Anh hỏi cho cá nhân tôi hay cho nhà đầu tư?

Joe Kernen: Cả hai.

David Tepper: Cá nhân tôi thì khoảng 40%.

Becky Quick: Còn nhà đầu tư của ông?

David Tepper: Nhà đầu tư thì khoảng 30%.

Joe Kernen: David, hiện tại người ta còn chẳng đạt nổi 5% cho quỹ hưu trí, thậm chí nhiều người chấp nhận 2,5% rồi lấy lại vốn gốc 10 năm sau đó. Làm sao ông đạt 40%… ông làm điều đó trong bao nhiêu năm?

David Tepper: 17 năm.

Joe Kernen: Tôi—tôi không tin nổi. Điều đó bất khả thi.

David Tepper: Anh không tin tôi à?

Joe Kernen: Tôi tin, nhưng nó gần như bất khả thi.

David Tepper: Thực ra, Joe, ở văn phòng chúng tôi có ba chú heo đất. Chúng tôi lắc heo để xem nên đầu tư thế nào. Nếu chúng đứng bằng chân, chúng tôi mua. Nếu chúng nằm ngửa, chúng tôi bán khống. Thế thôi.

Joe Kernen: Không có… bạch tuộc hay gì à?

David Tepper: Không bạch tuộc. Heo. Ba chú heo con.

Joe Kernen: Trong các lớp tài sản đầu tư của ông có bao nhiêu loại tài sản? Ông làm bất kỳ thứ gì? Mua hoặc bán khống bất kỳ loại tài sản nào?

David Tepper: Đúng vậy, Appaloosa và Palomino là một nhóm quỹ. Ngoài ra chúng tôi còn có quỹ Thoroughbred. Appaloosa và Palomino thì làm mọi thứ. Cổ phiếu, trái phiếu…

Joe Kernen: Ồng dùng bao nhiêu đòn bẩy?

David Tepper: Không dùng.

Joe Kernen: Không?

David Tepper: Không.

Joe Kernen: Không.

David Tepper: Cần đòn bẩy để làm gì?

Joe Kernen: Không cần.

David Tepper: Không cần.

Joe Kernen: Ông làm 40%—những người đạt lợi nhuận cực lớn trước đây đều dùng đòn bẩy.

David Tepper: Không. Chúng tôi không dùng đòn bẩy… chúng tôi không dùng đòn bẩy năm 2009. Năm nay cũng không.

Làm thế nào ông tham gia đúng đáy thị trường?

Joe Kernen: Anh thấy đó, Michael Lewis có thể viết sách về một giao dịch khổng lồ và nó trở thành bestseller. Vậy ông đã thấy gì—làm thế nào ông làm được điều đó năm 2009? Chuyện gì đã xảy ra khi mua cổ phiếu ngân hàng đầu 2009? Ông đã thấy gì lúc đó? Và…

Quyển sách được nói đến ở đây là quyển sách The Big Short: Inside the Doomstay Machine mô tả về giao dịch bán khống mà Michael Burry thực hiện đặt cược vào sự sụp đổ của thị trường nợ dưới chuẩn

David Tepper: Dễ mà.

Joe Kernen: Dễ?

Becky Quick: Tại sao?

David Tepper: Dễ thật. Chính phủ nói cho anh biết họ sẽ làm gì. Về cơ bản, họ đưa ra một bản chính sách. Tôi không nhớ chính xác ngày…

Carl Quintanilla: Bài viết của Kashkari?

“bài viết của Kashkari” mà Carl Quintanilla nhắc đến chính là tài liệu chính sách do Neel Kashkari soạn thảo khi ông đang làm Phó Bộ trưởng Tài chính phụ trách TARP (Troubled Asset Relief Program) vào năm 2008–2009.

TARP (Troubled Asset Relief Program) là chương trình cứu trợ tài chính khẩn cấp mà Bộ Tài chính Mỹ triển khai năm 2008 sau khi Lehman sụp đổ. Mục tiêu: bơm vốn vào các ngân hàng, mua lại tài sản xấu (MBS, CDO, trái phiếu rủi ro…), và ngăn hệ thống tài chính sụp đổ dây chuyền.

Đây là chương trình cho phép Chính phủ Mỹ dùng tối đa 700 tỷ USD để ổn định thị trường và khôi phục niềm tin.

Bạn có thể đọc toàn bộ tài liệu bản gốc ở đây

David Tepper: Tháng Ba. Đó là một bản tài liệu của Bộ Tài chính. Anh không thể đưa ra một tài liệu tuyên bố sẽ mua chứng khoán rồi lại không mua. Ngay cả chính phủ cũng phải tuân theo luật. Họ nói rằng họ sẽ mua Bank of America ở mức giá “6 đô gì đó”. Họ cũng nói họ sẽ mua các cổ phiếu khác ở đâu. Không ai tin họ, và thị trường cứ tiếp tục giảm. Nhưng chúng tôi thì tin. Thế nên chúng tôi không chỉ mua cổ phiếu, mà còn mua trái phiếu. Chúng tôi mua trái phiếu và cổ phiếu ưu đãi ở mức 12 xu, 15 xu, 20 xu trên mỗi đô. Và rồi mọi thứ tăng giá.

Becky Quick: Nhưng chẳng phải đã có khả năng một số ngân hàng bị quốc hữu hoá sao? Đó là lý do khiến mọi người hoảng loạn.

David Tepper: Ở thời điểm đó thì không, không phải lúc đó. Bởi vì anh phải tin rằng chính phủ không thể đứng trên pháp luật. Lúc đó mọi người rối trí, và họ nghĩ… tôi chẳng biết họ nghĩ gì. Bởi vì—là gì nhỉ—habeas corpus trong Nội chiến? Chuyện đâu có tệ đến vậy.

Habeas corpus là một nguyên tắc pháp lý nền tảng của hệ thống luật Anglo-Saxon (Mỹ, Anh), nghĩa đen là “đưa thân thể ra trước tòa”.

Nó có nghĩa là: Nhà nước không được tùy tiện bắt giam một người mà không đưa ra lý do, không có xét xử hợp pháp. Người bị giam có quyền yêu cầu tòa kiểm tra tính hợp pháp của việc giam giữ.

Vì sao David Tepper nói đến habeas corpus trong Nội chiến?

Trong Nội chiến Mỹ, Tổng thống Abraham Lincoln từng đình chỉ habeas corpus ở một số nơi để duy trì trật tự — một hành động gây tranh cãi lớn, vì nó tạm thời trao quyền bắt người không cần xét xử.

Khi Tepper nói: “Habeas corpus trong Nội chiến? Chuyện đâu có tệ đến vậy.”

Ông có ý:

  • Dù khủng hoảng tài chính 2008–2009 rất nặng nề,
  • nhưng không đến mức chính phủ có thể tuyên bố một đằng rồi làm một nẻo.
  • Luật pháp vẫn phải được tôn trọng, không phải thời chiến tranh loạn lạc nơi quyền căn bản bị gỡ bỏ.

Ông muốn nhấn mạnh: Nếu Bộ Tài chính đã viết trong tài liệu TARP rằng họ sẽ mua tài sản X ở mức giá Y, thì họ phải làm

Becky Quick: Nhưng thực tế là chính phủ đã thay đổi quan điểm về rất nhiều thứ. Ban đầu họ nói TARP dùng cho việc này, rồi họ đổi ý và chuyển tiền sang thứ khác, đổi ý khi xử lý…

David Tepper: Anh không thể viết ra giấy rằng anh sẽ mua ở mức giá nào rồi lại không làm. Đó là hành vi gian lận theo luật chứng khoán.

Becky Quick: Nói thử xem các cổ đông của GM cảm thấy sao.

Becky nhắc đến cổ đông GM để mỉa việc Tepper nói “chính phủ không thể viết một đằng làm một nẻo”.


Trong thực tế năm 2009, khi giải cứu General Motors, chính phủ Mỹ thay đổi hoàn toàn kế hoạch, ưu tiên công đoàn và chủ nợ có bảo đảm, còn cổ đông thì bị xoá sạch giá trị. Đây là ví dụ kinh điển cho thấy trong khủng hoảng, chính phủ có thể đổi ý bất cứ lúc nào – và nhà đầu tư không được bảo vệ.

Becky dùng case GM để nhắc Tepper rằng “đừng quá tin vào lời hứa của chính phủ”.

Joe Kernen: Đúng đấy, hỏi các chủ nợ cao cấp của GM xem chính phủ có đứng trên luật hay không.

David Tepper: GM à… Tôi từng là chủ nợ của GM. Vấn đề là—và chúng tôi quen sở hữu nhiều trái phiếu phá sản so với những người khác. Và chúng tôi cũng góp phần dàn xếp thương vụ đó, bởi vì hoặc là chẳng được gì, hoặc là được một chút. Và nói chung chúng tôi thích “được một chút” hơn “không được gì”. Và chúng tôi sẽ không chọn “không được gì” chỉ để chứng minh quan điểm. Tôi làm vậy thì để làm gì? Nhà đầu tư của tôi không thích chuyện đó.

Carl Quintanilla: Nhưng dù sao ông vẫn phải đối mặt với sự bất định từ Quốc hội chứ? Ý tôi là vẫn có những yếu tố chính trị mà ông không thể biết, ngay cả khi đã có bản chính sách đó?

David Tepper: Như cái gì? Họ nói cho tôi họ sẽ mua ở đâu. Tôi biết vốn sẽ được bơm vào thế nào. Các ngân hàng sẽ không bị quốc hữu hoá. Cổ phiếu có thể bị pha loãng ở mức độ nào đó, nhưng tôi đang mua cổ phiếu Bank of America ở mức 2–3 đô, trong khi họ vào ở mức 6. Họ vào ở mức 6, chúng ta có những ông lớn đầy tiền—họ có nhiều tiền đúng không? Họ có nhiều tiền chứ?

Carl Quintanilla: Ừ, họ vay rất nhiều.

David Tepper: Và họ còn có thể vay thêm nữa, đúng không? Rồi, okay. Thế thì tôi biết tôi sẽ kiếm tiền.

Carl Quintanilla: Vậy là chẳng có áp lực tâm lý gì.

David Tepper: Ý là, đúng vậy, chẳng cảm xúc gì cả. Dễ mà. Đôi khi nó rõ ràng đến mức dễ. Anh biết sao không? Fear. Sợ hãi. Từ đó đánh vần là F E A R? Tôi phát âm hơi khác giọng Pittsburgh một chút. Chúng tôi khá vô cảm khi đầu tư. Mọi thứ thế nào thì là thế đó.

Becky Quick: Nhưng năm ngoái là thời điểm đặc biệt mà—hoặc hai năm trước—khi có hàng loạt thay đổi lớn. Còn ông thì duy trì thành tích này liên tục, năm này qua năm khác. Vậy nghĩa là các thương vụ như vậy xuất hiện thường xuyên và ông luôn nhìn ra chúng?

David Tepper: Đúng vậy. Dù tốt hay xấu, chúng tôi là kẻ đầu đàn. Chúng tôi ở phía trước. Chúng tôi là những người đi trước. Mà kẻ đi trước thì thú vị—hoặc anh ăn cỏ tốt trước đàn, hoặc anh bị sư tử ăn thịt. Nên đôi khi chúng tôi có năm âm, nhưng hầu hết đều tốt. Nhìn hiện tại mà xem. Hiện giờ có gì? Tôi vừa nghe Fed, và họ nói gì với tôi? Họ nói gì?

Becky Quick: FOMC?

David Tepper: Ừ. Fed vừa nói gì?

Joe Kernen: Vòi nước đã mở. Và sẽ tiếp tục mở.

David Tepper: Và họ nói gì? Họ nói họ muốn tăng trưởng kinh tế, đúng không? Đó có phải điều họ nói? Và họ nói họ muốn tăng trưởng kinh tế và họ chẳng quan tâm—không chỉ không quan tâm lạm phát, mà họ còn muốn thêm chút lạm phát nữa. Họ đã bao giờ nói vậy trước đây chưa? Trong sự nghiệp của anh, anh có nhớ lần nào họ nói thế không?

Joe Kernen: Chưa.

David Tepper: Chưa. Họ nói họ muốn thị trường đi lên. Vậy thì không lẽ tôi sẽ nói là “Không, Fed, tôi không đồng ý với ông. Tôi không muốn mua. Tôi không muốn nắm giữ cổ phiếu.” hay sao? Chúng tôi là quỹ trái phiếu, nhưng gần đây đã tăng tỷ trọng cổ phiếu.

Joe Kernen: Ông chẳng phải có thể mua tất cả mọi thứ hay sao?

David Tepper: Anh phải cẩn thận, vì…

Joe Kernen: Trừ đồng đô la?

David Tepper: Ừ, mọi thứ trừ đồng đô la. Giờ chuyện gì sẽ xảy ra? Có hai kịch bản. Đơn giản thế thôi.

Hoặc nền kinh tế tự phục hồi trong ba tháng tới… Và tài sản nào sẽ tốt? Anh có thể đoán được. Cổ phiếu sẽ tốt, trái phiếu sẽ kém, vàng sẽ kém.

Hoặc: kinh tế sẽ không phục hồi trong ba tháng tới. Và Fed sẽ vào QE. Khi đó cái gì tăng? Mọi thứ trong ngắn hạn. Mọi thứ. Không phải trái phiếu—trái phiếu thì… chúng tôi sẽ mua trái phiếu. Không phải dài hạn, nhưng ngắn hạn. Vàng, cổ phiếu, tất cả.

Vậy giờ tôi có hai kịch bản.

Một: kinh tế tự tốt lên. Cổ phiếu tăng, trái phiếu giảm, vàng có lẽ giảm, nếu chỉ nói ba nhóm đó.

Hai: Fed bơm tiền. Trước lúc Fed bơm tiền, thị trường có thể giảm một chút, nhưng không giảm sâu—vì tôi đang có sẵn put option. Anh chắc chắn phải thích put option, nhất là khi chính phủ là người phát hành. Thị trường không thể giảm sâu được. Không có nghĩa nó tăng ngay lúc đó, nhưng sau đó nó sẽ tăng. Vậy tôi phải làm gì? Tôi phải mua. Tôi không thể chấp nhận rủi ro không tăng vị thế lúc này. Không có nghĩa là tôi “all-in”—tôi có thể nói vậy chứ?

put option do chính phủ phát hành mà David Tepper nói đến ở đây không phải là một quyền chọn bán đúng nghĩa giao dịch, mà là một cách nói hình ảnh ám chỉ rằng Chính phủ sẽ là người đỡ giá, không để thị trường giảm quá sâu.

Carl Quintanilla: Tôi nghĩ là được.

Joe Kernen: Được mà.

David Tepper: Tôi có thể nói.

Joe Kernen: “Balls to the wall.” Để tôi nói giúp. Tôi nói vài lần cũng được.

“Balls to the wall” là thành ngữ chỉ việc dốc toàn lực, chạy hết ga, không giữ lại gì.
Nguồn gốc từ các máy bay cũ: cần ga có hai núm tròn (“balls”), và khi đẩy sát vào tường cabin (“wall”) là kích hoạt công suất tối đa. Vì vậy, cụm từ này ám chỉ trạng thái all-in – hết tốc lực.

David Tepper: Thế đấy, đơn giản vậy thôi. Bây giờ dễ thế đấy.

Becky Quick: Nhưng như vậy có nghĩa là những người đang đầu tư vào vàng bây giờ là ngu ngốc sao? Vì nó không chắc chắn? Nó có thể giảm?

David Tepper: Không phải họ ngu ngốc. Nếu anh xây dựng danh mục—tôi không sở hữu vàng, nhưng tôi hiểu vì sao người khác có thể sở hữu. Vì vấn đề là nó có thể tăng bao nhiêu so với có thể giảm bao nhiêu. Vàng thì không thể tăng điên cuồng được. Nó sẽ tăng ít hơn. Điều đó không có nghĩa vàng sụp đổ vì lãi suất tăng vọt. Nó chỉ nghĩa là vàng không tăng nhiều như những tài sản khác, và có lẽ giảm nhẹ. Nhưng nó không cần phải tăng. Nên anh không thể quá bi quan, cũng không thể quá lạc quan—ai mà biết được? Chính phủ không biết, chúng ta không biết.

Carl Quintanilla: Vậy đặt cược đồng USD sẽ giảm giá có phải một phần của chiến lược không? Hay là ông có cần phải làm vậy không?

David Tepper: Nếu kinh tế tự khỏe, thì việc cũng ổn thôi vì nhìn chung khi thế giới khỏe, Euro mạnh hơn. Nhưng vấn đề vẫn là: anh đang cố đoán xem kinh tế sẽ tự phục hồi hay không? Và thật lòng, tôi không biết. Hoặc nó tốt lên, hoặc nó xấu đi.

Anh hỏi tôi về “những thời điểm quan trọng”? Bây giờ có thể là một trong số đó. Có thể thôi. Vì anh đang ở tình huống downside không nhiều—các anh thích nói về cổ phiếu, còn chúng tôi làm trái phiếu—nhưng downside trong cổ phiếu không nhiều, và upside có thể rất lớn nếu kinh tế tốt lên—tôi định nói một từ thô tục…

Joe Kernen: Một “boatload”.

David Tepper: Một “boatload”, đúng. Tôi định nói—

Joe Kernen: Hoặc một “shitzuload”.

David Tepper: Một “shitzuload” tiền! Anh có thể kiếm một “shitzuload”—ừ, có thể nói thế.

Ở đây, David Tepper định nói một câu là a shitload of money – một đống tiền, nhưng đang nghĩ một cách nói lịch sự hơn. Joe đã gợi ý từ boatload, và cuối cùng đùa tiếp thành shitzuload, shitzu là tên một giống chó, nghe giống shit, nhưng không phải shit

Joe Kernen: Nó là tên một con chó!

David Tepper: Từ đó suýt bật ra rồi. Tôi có một con yorkie tên Benjie.

Joe Kernen: Tệ nhất thì cũng chỉ là truyền hình cáp thôi.

David Tepper: À đúng rồi, tôi hứa với mẹ tôi sẽ chào bà. Chào mẹ!

Joe Kernen: Tốt. Thế là ổn.

Carl Quintanilla: Chắc bà ấy vui lắm lúc này.

David Tepper: Tôi chắc bà không ghét đâu.

Carl Quintanilla: Nhưng khi ông nói “thời điểm quan trọng”, ý ông là tuyên bố của Fed vừa rồi?

David Tepper: Đúng. Và cả những yếu tố trước đó nữa. Nghĩ xem chúng ta ở đâu hồi tháng Năm. Tháng Năm–Sáu đó. Rất tệ. Chúng ta đang ở trong “deep, dark shitzu” (một đống thứ tối tăm).

Vậy lúc đó có gì? Không biết châu Âu sẽ ra sao. Một đống tái cấu trúc nợ cần phải thu xếp—Tây Ban Nha, v.v. Nhưng chuyện gì xảy ra? Họ thực sự tái cấu trúc xong. Không tệ. Rồi ta lo Trung Quốc sụp. Trung Quốc có thể sụp trong tương lai, nhưng ta đang lo nó sụp ngay lúc này, vì PMI, vì tỷ giá. Nhưng nhìn chung, họ tăng giá đồng tiền. PMI không rơi vào hạ cánh cứng. Không tệ lắm. Có thể sẽ tệ, nhưng hiện tại khá hơn.


Rồi còn gì nữa nhỉ? Thuế? Tôi lo vấn đề thuế. Giờ thì tôi biết rồi. Hoặc họ sẽ gia hạn năm nay, hoặc chắc chắn gia hạn cho nhóm dưới 250k năm sau. Không còn nghi ngờ. Xong.


Basel—gọi sao cũng được—xong.


M2—không biết các anh có nhìn M2 không—M2 đã tăng 10 tuần nay. Nó đang tăng. Tăng trước QE—đó là tín hiệu khá tốt. Năm 2009, thị trường bắt đầu tăng tháng Ba. Trước đó, cung tiền tăng. Cung tiền tăng trước, rồi thị trường đi sau. Không phải lúc nào cũng đi ngay, nhưng cuối cùng nó đẩy thị trường lên. Không tệ.


Thế còn chính trị? Tôi không biết đảng Cộng hòa có thắng không. Tôi không quan tâm. Vì cuộc đua sẽ sít sao hơn. Nên mức độ bất định sẽ giảm. Không phải về 0, nhưng giảm. Thế là tốt hơn rồi.


Còn Nhật Bản thì sao? Tôi thấy họ đang làm QE dạng nào đó, vì họ không hút bớt thanh khoản. Như vậy, không thể xấu được.

Vậy tất cả những thứ đó: boom, boom, boom, boom, boom. Đáng lẽ có thể là tiêu cực, nhưng không, toàn là tích cực. Và sau đó chúng ta còn nhận được tuyên bố Fed. Mọi người bảo: “Ờ tôi không biết, blabla…” Nhưng nó là như vậy. Đó là phần dễ nhất. Hoặc nó hiệu quả, hoặc không. Nếu không hiệu quả—thì chuyện gì xảy ra? Đơn giản vậy. Anh hỏi thời điểm quan trọng ở đâu—thì chính bây giờ đây này. Lo lắng nhất của tôi bây giờ là gì? Tôi không nắm 100% cổ phiếu ở Appaloosa, nhưng chúng tôi đã tăng tỷ trọng cổ phiếu.

Ông lựa chọn công cụ nào?

Joe Kernen: Cổ phiếu riêng lẻ, hay ông dùng cách khác?

David Tepper: Cách nào tôi cũng dùng, Joe.

Joe Kernen: Cách nào cũng dùng?

David Tepper: Không phải “cách” theo kiểu anh làm mỗi ngày, Joe.

Carl Quintanilla: Không ai làm kiểu Joe làm cả.

Joe Kernen: Nhưng ông sẽ mua cổ phiếu riêng… hoặc mua futures… hoặc mua S&P?

David Tepper: Ừ, để xem… Có. Có. Và có.

Joe Kernen: Vì ông nói ông mua mấy loại preferred “kỳ quái” ở giá 17 xu.

David Tepper: “Kỳ quái”?

Joe Kernen: Thì… cũng hơi lạ nếu ông mua ở 17 xu trên đô.

David Tepper: Không lạ—nó được giao dịch trên sàn!

Joe Kernen: Trên sàn.

David Tepper: 12 xu, Joe, trên sàn! NYSE có “kỳ quái” không?

Joe Kernen: Tôi nghĩ ông có thể chỉ mua ETF hoặc S&P gì đó thôi.

David Tepper: Chúng tôi không dùng nhiều ETF. Nhưng chúng tôi dùng S&P. Nhưng nghe này, tôi không muốn—tôi không thích nói về…

Carl Quintanilla: Trước khi anh bắt đầu, để chúng tôi tranh thủ vào quảng cáo một chút—

Carl Quintanilla: Chúng ta quay lại sau quảng cáo. Còn rất nhiều phần trong cuộc phỏng vấn độc quyền với David—… Tôi không biết có phải do những gì Tepper đang nói không, nhưng cứ coi là như vậy. Chúng tôi trở lại với cuộc phỏng vấn hiếm hoi cùng huyền thoại David Tepper, Chủ tịch và Nhà sáng lập Appaloosa Management, quản lý 12,4 tỷ USD.

Tiếp tục từ chỗ lúc nãy: anh đã mô tả bối cảnh ngắn hạn. Nhưng về dài hạn, liệu có lành mạnh không? Nếu kinh tế tệ hơn và Fed lại đạp ga lần nữa—đó có phải điều chúng ta thực sự cần? Hay chỉ là điều trader cần?

David Tepper: Điều trader cần ư? Điều cần thiết là nền kinh tế phải khởi động lại. Về dài hạn—nếu Fed làm QE liên tục 5 năm thì không tốt. Nhưng nếu kinh tế không tự cải thiện, và Fed phải làm QE một thời gian? Không vấn đề gì. Nhưng nếu nó kéo dài liên tục thì không ổn.

Becky Quick: Giống Nhật Bản?

Carl Quintanilla: Anh có nghĩ chúng ta đang trở thành Nhật không?

David Tepper: Không, chúng ta không phải Nhật. Không phải Nhật. Vì… lãi suất vay mua nhà của bạn là bao nhiêu? Bạn có khoản vay mua nhà không?

Carl Quintanilla: Có.

David Tepper: Bao nhiêu?

Becky Quick: Tôi là 5,5%.

Carl Quintanilla: Tôi khoảng hơn 5%.

David Tepper: Nếu nó xuống 4%, anh tiết kiệm tiền đúng không?

Carl Quintanilla: Đúng.

David Tepper: Anh sẽ tiêu một phần tiền tiết kiệm đó chứ?

Carl Quintanilla: Chuẩn luôn.

David Tepper: Tốt quá rồi. Fed có thể mua những khoản nợ này. Họ có thể khiến điều đó diễn ra. Chúng ta đâu có lãi suất vay bằng 0 đâu?

Carl Quintanilla: Không.

David Tepper: Đúng. Vậy ta có thể hạ xuống 1%, 1,5%, 2%. Khi đó anh sẽ mua sắm. Joe, anh cũng sẽ mua đồ đúng không? Anh cũng có các khoản vay mà? Tôi nghe nói anh giàu nhất nhóm này.

Joe Kernen: Ừ, anh thấy tôi mua cái xe đạp đấy. “Giàu”. Tôi không thấy—

Carl Quintanilla: Anh ấy có nhiều năm để tích lũy của cải hơn…

David Tepper: Nhiều năm hơn?

Carl Quintanilla: Nhiều năm hơn nhiều.

Joe Kernen: Tôi nghĩ chúng ta giống nhau nếu tính tài sản thật sự—gia đình.

David Tepper: Đúng, tôi đồng ý. Tôi tin điều đó.

Joe Kernen: Tôi nghĩa rằng, Fed sẽ gặp vấn đề về chiến lược thoát hàng. Tôi thì đang cố hiểu chiến lược bán của anh—anh đã mua Bank of America, Wells, giờ anh lại càng nghiêng hơn về cổ phiếu. Vậy anh sẽ ở lại bữa tiệc bao lâu? Anh sẽ giữ Bank of America và Wells bao lâu?

David Tepper: Hiện nay chúng tôi không nắm giữ cổ phiếu tài chính quá nhiều. Có lẽ khoảng—các cổ phiếu anh nói—khoảng 10% danh mục.

Joe Kernen: Lúc lớn nhất thì bao nhiêu?

David Tepper: Nhiều hơn.

Joe Kernen: Hơn 10%. 90% không?

David Tepper: Không. Chúng tôi sở hữu nhiều trái phiếu và cổ phiếu ưu đãi, và cổ phiếu ưu đãi được chuyển thành cổ phiếu phổ thông. Vậy nên tôi không biết chính xác, nhưng có thể tỷ trọng khoảng 20% hoặc hơn trong ngành tài chính.

Joe Kernen: Vậy giờ anh không còn quá thích nhóm cổ phiếu này?

David Tepper: Tôi không ghét chúng. Tôi chỉ nghĩ nhóm này đang tốt ngang với phần còn lại của thị trường thôi.

Liệu chúng ta có ở trong thị trường gấu dài hạn không?

Joe Kernen: Trong thị trường chứng khoán. Được rồi. Liệu chúng ta vẫn có thể ở trong một thị trường gấu dài hạn—ngay cả khi nó tăng thêm tăng 40% trong năm nay?

David Tepper: Làm sao mà chúng ta có thể ở trong thị trường gấu dài hạn được nhỉ? Nếu Fed bắt đầu nới lỏng—tôi không hiểu ý anh—ý anh là thị trường so với nền kinh tế?

Joe Kernen: Vì đã 11 năm rồi và thị trường không đi được bao xa. Liệu chúng ta có thể tăng trưởng trở lại không?

David Tepper: Có chứ. Tất nhiên.

Joe Kernen: Thật sao? Bao lâu? 5 năm?

David Tepper: Joe, có khi anh không sống tới lúc đó. Tôi nghe nói anh khá già rồi.

Carl Quintanilla: Hơi quá đà rồi đó.

Joe Kernen: Tôi đang cố sống khỏe.

David Tepper: Tốt. Nhưng này—đối với những người đang xem chương trình—anh phải hiểu rằng thị trường sẽ tăng. Tôi nghĩ thị trường sẽ tăng trong ngắn hạn. Còn dài hạn thì sẽ có chu kỳ. Thị trường có phải thị trường gấu dài hạn không? Hãy nhìn vào hiện tại. Năm tới, nếu tin vào ước tính—tôi không nhớ chính xác, nhưng theo Bloomberg—(nói “Bloomberg” trên này được chứ nhỉ?)

Joe Kernen: Được, miễn nói về ông thị trưởng (ý nói Michael Bloomberg, thị trưởng New York)

Carl Quintanilla: Ông thị trưởng.

David Tepper: Ông thị trưởng, được.

Joe Kernen: Ổng ấy dự báo gì?

David Tepper: Ông ấy dự báo P/E S&P khoảng dưới 12 lần cho năm sau. Trái phiếu 10 năm tầm 2,5%. Và nếu kinh tế cải thiện, lợi suất cũng không vượt quá 3%. Vậy mức P/E hợp lý khi trái phiếu ở 3% là bao nhiêu? Không phải 11–12. 14 thì sao?

Joe Kernen: Không.

David Tepper: Nhưng liệu thị trường có thể lên 14 mà vẫn có vẻ “mong manh dễ vỡ”? Thị trường vẫn có thể dè chừng ngay cả ở P/E 14 không? Hoàn toàn. Hoàn-toàn-luôn.

Joe Kernen: Thật à.

Joe Kernen: Đúng, đúng vậy. Rồi, vậy mức P/E hợp lý là gì? Anh nghĩ nên ở đâu? Trên 12 nhưng dưới 14?

David Tepper: Nghe này, anh phải nói tôi biết anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Theo tôi thì hiện tại, mức định giá đang hơi thấp. Vì bối cảnh này cho thấy thị trường sẽ không tệ, và kinh tế cũng sẽ không tệ. Và Carl sẽ tiêu rất nhiều tiền nếu lãi suất vay của anh ấy xuống 4%.

Carl Quintanilla: Và còn sinh đôi nữa.

David Tepper: Ờ, sinh đôi thì tiêu tiền là điều chắc chắn rồi—không tránh được!

Carl Quintanilla: Lấy vợ nữa chứ.

David Tepper: Đó là lỗi của anh. Tôi không làm điều đó cho anh. Nhưng tôi yêu việc cưới vợ lắm—Marlene, anh yêu em.

Joe Kernen: Ừ, chính xác. Anh nói cái gì xong lại phải sửa lại ngay. Tôi thích kiểu đó.

David Tepper: Anh có vợ chưa?

Joe Kernen: Tôi quen rồi. Có rồi.

David Tepper: Tốt. Chỉ muốn chắc chắn thôi—

Joe Kernen: Ừ, chắc chắn.

FO liệu có dám tham gia không?

Carl Quintanilla: Việc khối lượng giao dịch quay trở lại mạnh mẽ có quan trọng với anh không? Anh có nghĩ về chuyện đó không?

David Tepper: Tôi không biết. Câu này khá trừu tượng đấy. Trong thế giới hiện tại, cái gì là giao dịch “thực tế”, và cái gì là giao dịch “kỳ lạ”?

Becky Quick: Nhưng có những người rất lo rằng nhà đầu tư Mỹ—đặc biệt là baby boomers—đã trải qua một giai đoạn kinh khủng và sẽ không bao giờ quay lại chứng khoán. Và giới trẻ bị dọa sợ, và điều đó sẽ giết giá cổ phiếu trong 10–20 năm tới.

Carl Quintanilla: Nhóm người mua ngoài rìa (F0, nhóm mua mới) biến mất

David Tepper: Tôi không nghĩ vậy. Nhóm người mua mới, giới trẻ—con trai tôi vừa mua Apple và Google. Và tháng vừa rồi nó lời nhiều hơn tôi nữa, khiến tôi khó chịu—đùa thôi. Nhưng tôi nghĩ mọi người vẫn quan tâm đến thị trường. Tôi không biết lượng người xem chương trình của các anh thế nào—tăng? giảm? hay đi ngang?

Joe Kernen: Thời gian gần đây, tổng lượng khán giả giảm, và nó phản ánh đúng khối lượng giao dịch giảm. Trong 20 năm ở đây, tôi thấy thứ duy nhất tương quan mạnh nhất với lượt xem là khối lượng giao dịch. Dù chúng tôi có làm hay đến đâu, chỉnh sửa thế nào, cũng không ăn thua. Nhưng nếu NYSE có volume lớn, chương trình chúng tôi đột nhiên “hay trở lại”.

David Tepper: Tôi nghĩ—như chúng ta vừa nói—hoặc là kinh tế tự phục hồi, hoặc là không, và Fed sẽ vào cuộc, rồi mọi thứ lại cải thiện. Dù bằng cách nào, ai đó cũng sẽ giàu lên. Và một trong hai kịch bản đó sẽ kích hoạt chu kỳ mới. Tôi là người đi đầu đàn.

Joe Kernen: Anh đang rất cố gắng.

David Tepper: Tôi thường là như vậy. Và như tôi nói, hoặc tôi bị ăn thịt, hoặc tôi ăn được đám cỏ ngon. Đó. Vậy “tinh thần động vật” (animal spirit) của tôi—như các anh hay nói—đã thức dậy. Nó đã thức dậy.

Joe Kernen: Anh nhìn thẳng vào tôi khi nói vậy. Làm tôi lo đấy.

David Tepper: Không sao. Tôi chỉ là một trong những con trong đàn đầu tiên tỉnh dậy. Nhưng tôi không lao thẳng vào ổ sư tử đâu. Tôi chỉ đang tiến lên. Thần khí của tôi đã được khơi dậy. Và nếu nhìn về quá khứ, tôi thấy phía sau thường có các con khác đi theo. Không phải lúc nào cũng nhanh. Đôi khi chẳng có con nào—như hồi tháng Ba. Những lần trước, thường có con “hổ Buffett”, hoặc một con hổ khác. Nhưng tháng Ba đó—không có hổ Buffett nào hết, vì ông ấy đang bận với vấn đề riêng của mình.

Thực ra, Warren Buffett còn viết một bài ngắn gọn kêu gọi mua cổ phiếu còn trước đó, từ tháng 10/2008, khi mà thị trường còn vô cùng hoảng loạn và Chính phủ cũng như FED cũng chưa còn chưa nhìn được lối ra.

Bài viết được đăng trên NY Times và bạn có thể đọc bản gốc tại đây hoặc bản dịch tại đây: Hãy Mua Cổ Phiếu Mỹ. Tôi Đang Mua

Becky Quick: Nhưng điều đó có làm anh lo lắng không? Khi anh nhìn trái nhìn phải mà không thấy ai—không thấy đàn theo sau?

David Tepper: Tôi không quan tâm tí nào hết.

Carl Quintanilla: Một câu nữa. Anh nói tham gia thị trường tháng Ba vừa rồi là một quyết định dễ dàng. Đúng không?

David Tepper: Đúng vậy.

Carl Quintanilla: Còn bây giờ thì sao—liệu nó còn dễ dàng như vậy không? Hay bây giờ đã có nhiều người tham gia hơn do đó nó khó khăn hơn rồi?

David Tepper: Bây giờ tất nhiên không dễ như hồi đó, trong ngắn hạn. Vì như tôi nói—kinh tế bây giờ tôi không chắc nó đang hướng về đâu. Tôi nghĩ nó đang tốt lên. Nhưng không chắc 100%. Nếu nó không tốt lên, thị trường có thể giảm một chút. Nó có thể về 1100 không? Hoàn toàn có thể. Về 1000? Không. Tôi không tin điều đó. Tức là—nó có thể, nhưng nếu nó về mức đó, tôi nói thật: chúng tôi sẽ mua full 100% cổ phiếu.

Carl Quintanilla: Thật sao?

David Tepper: Được rồi, có lẽ 90%. Tôi vẫn muốn giữ một ít tiền mặt.

Joe Kernen: Tôi thích ví dụ của anh về cỏ và sư tử. Còn có một hình ảnh thế này anh nghĩ thế nào? Không nên cố mua “nhà mặt biển” vì tôi muốn chắc chắn nhà tôi không bị ngập lụt khi bão đến, mà nên mua căn cách đó hai con phố. Có nhiều người thận trọng và họ sẽ làm theo anh.

David Tepper: Tôi không hiểu anh vừa nói cái quái gì.

Joe Kernen: Anh nói là: hoặc là sư tử ăn anh vì anh chạy trước trong đồng cỏ và không ai theo, hoặc là anh được ăn cỏ ngon. Còn ví dụ về “nhà mặt biển”, không nên mua ngay khi nó giảm giá, vì nó là thứ bị đánh đầu tiên mỗi khi bão vào South Carolina. Nhưng chuyện anh kể rất thú vị. Vậy anh nghĩ giao dịch nào là tệ nhất anh đã thực hiện trong 5 năm qua là gì?

Giao dịch tệ hại nhất của anh là gì?

David Tepper: 5 năm? Hay cả sự nghiệp? Tôi có nhiều giao dịch tệ lắm.

Joe Kernen: Ý tôi là, vì sao lại có giao dịch tệ kiểu nào? Sai lầm trong suy nghĩ của anh thường là gì? Những sai lầm này có lặp lại không?

David Tepper: Giao dịch tệ nhất có lẽ là—

Joe Kernen: Becky sắp làm một series về chủ đề này. Có thể anh góp mặt—

David Tepper: Năm 98 là giao dịch tệ nhất. Nga. Chúng tôi nghĩ Nga—họ đã có gói cứu trợ IMF. Chúng tôi nghĩ Nga có thể phá giá, nhưng không thể vỡ nợ. Nhưng họ làm cả hai. Vậy là chúng tôi tính sai. Chúng tôi đã mua quá nhiều, và tôi không thoát được vị thế.

Joe Kernen: Nhưng năm đó anh lãi lỗ ra sao?

David Tepper: Chúng tôi đã thua lỗ khoảng hơn 20%. Nhưng ngay khi nhận ra vấn đề, chúng tôi bán toàn bộ phần còn lại—không bán được trái phiếu Nga vì chẳng ai mua. Nhưng chúng tôi bán toàn bộ các thị trường mới nổi khác, bán cả trái phiếu rác—để gom tiền mặt. Đến tháng Chín, đó là một năm rất kỳ lạ—chúng tôi đã full tiền mặt. Hồi đó chúng tôi còn dùng đòn bẩy một chút—giờ thì 3–5 năm gần đây không dùng nữa. Khi đó đòn bẩy tầm 1,4 lần—chúng tôi chưa bao giờ dùng đòn bẩy cao.

Nhưng chuyện buồn cười là: chúng tôi giữ tiền mặt và đợi Deutsche Bank hay Merrill Lynch gọi yêu cầu trả lại tiền vay. Nhưng chúng tôi quá nhỏ bé trong danh sách khách hàng gặp sự cố của họ, nên họ còn chẳng thèm gọi. Hệ thống của họ lúc đó rất rối loạn. Giờ thì họ tốt hơn nhiều rồi—tôi sẽ cứ nói vậy dù tôi không chắc. Và có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như lúc đó nữa. Nhưng hồi đó thì không vui chút nào.

Anh quan tâm chỉ số vĩ mô nào?

Becky Quick: Anh là Chủ tịch và sáng lập Appaloosa. Và khi nghe những con số thế này—anh từng nói nhiều quyết định của anh đến từ góc nhìn vĩ mô. Anh nghe chính phủ nói gì, anh đọc tín hiệu. Vậy khi có số liệu như đơn hàng hàng hóa lâu bền (durable goods)—chỉ là một trong nhiều số liệu tuần này—anh có quan tâm không? Hay anh chỉ nhìn vào các tín hiệu lớn?

David Tepper: Đây chỉ là số liệu một tháng và—

Becky Quick: Còn số liệu việc làm (jobless claims)? Thất nghiệp thì sao?

David Tepper: Jobless claims thì tôi chủ yếu nhìn xu hướng. Khó lắm, vì tuần này qua tuần khác, thậm chí tháng này qua tháng khác, số liệu dao động liên tục. Nhưng điều quan trọng là xu hướng. Và nhìn con số hôm nay—nó không tệ. Thị trường thì tôi không rõ là lên, xuống hay đi ngang—

Becky Quick: Giờ nó đang đi ngang. Hôm trước thì tăng—

David Tepper: Nếu tôi đang ở văn phòng lúc này, chắc tôi đang gọi cho một người bạn nào đó.

Becky Quick: Nhưng hôm qua, jobless claims hơi gây thất vọng.

David Tepper: Ừ, đúng vậy.

Becky Quick: Xu hướng không đẹp. Chúng tôi theo dõi số liệu theo tháng. Anh nghĩ chúng ta đang đi về đâu?

David Tepper: Tôi nghĩ chúng ta vẫn như cũ. Tiến rất chậm. Nhưng vẫn đang tiến. Câu hỏi là sẽ tăng tốc bao nhiêu. Và phải nhìn về phía trước. Rất nhiều số liệu là nhìn ngược quá khứ. Tôi không thể lo lắng về quá khứ được. Tôi phải nhìn tương lai. Nếu lo từng mẩu dữ liệu quá khứ—nhất là khi môi trường đã thay đổi, và có khi nhiều người còn không nhận ra nó đã thay đổi. Đôi khi phải mất vài tuần hoặc vài tháng người ta mới nhận ra. Nhưng nó đã thay đổi rồi. Và rồi mọi thứ sẽ bắt đầu nhúc nhích, “tinh thần động vật” sẽ bắt đầu phát huy—

Anh nhận định gì về carried interest?

Becky Quick: David, rất nhanh trước khi anh đi—chúng tôi đã hỏi anh trong giờ giải lao nhưng chưa hỏi trên live. Anh nghĩ gì về thuế carried interest?

Carried interest là phần chia lợi nhuận từ một quỹ đầu tư (thường khoảng 20%) được trả cho các nhà quản lý quỹ như một khoản thù lao dựa trên hiệu suất.

Khoản lợi nhuận này được hưởng thuế suất thấp của lãi vốn dài hạn (tối đa 20% + 3,8% thuế thu nhập đầu tư ròng) nếu tài sản được nắm giữ trên ba năm, thay vì bị đánh thuế thu nhập thông thường lên đến 37%.

Điều này tạo ra tranh cãi rằng đây là một “lỗ hổng thuế” ưu ái cho các nhà quản lý giàu có.

David Tepper: Được rồi, trước khi trả lời, tôi phải nhắn con gái tôi rằng hôm nay tôi không nghĩ mình sẽ hát. Tôi có cá cược với nó rằng tôi sẽ hát trước cuối tháng 9. Đó là một trong những lý do tôi lên TV hôm nay. Tôi không muốn hát, nhưng tôi vẫn muốn thắng cược. Tôi có viết một bài hát—sẽ gửi cho các bạn để các bạn phát.

Joe Kernen: Anh định hát hôm nay à?

David Tepper: Định! Tôi viết hai bài. Một bài theo giai điệu Heartbreak Hotel—tôi luôn thích Elvis. Bài kia thì theo bài Billionaire.

Carl Quintanilla: Ồ, đúng—so frickin’ bad.

David Tepper: Tôi có thể đọc lời. Tôi thích câu “so frickin’ bad”, nên tôi viết như này—tôi sẽ đọc nhé, vì quan trọng hơn cả câu hỏi kia.
“I want to be on CNBC, so frickin’ bad,
talking every new investment fad.
Imma be on the Squawk Box show on the TV screen,
smiling next to Carl, Joe, and the Queen.”

Becky Quick: Hay đấy!

David Tepper: Hy vọng tôi được công nhận. Tôi muốn thắng cược với con gái.

Becky Quick: Tôi nghĩ vậy là đủ để tính là anh đã hát rồi.

David Tepper: Thật sao? Dù là—

Joe Kernen: Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian, nên anh vẫn phải trả lời câu hỏi về carried interest.

David Tepper: Ồ, câu hỏi về carried interest? Trời ạ! Nghe này, bản thân tôi không có vấn đề gì lớn với nó. Tôi chỉ muốn có một kế hoạch rõ ràng. Nếu họ muốn thay đổi thuế carried interest vào năm 2012—tốt thôi, tùy họ. Tôi chỉ muốn biết trước để còn lên kế hoạch. Cứ lúc thì đánh thuế, lúc thì không—khó tính toán lắm. Còn chính sách thuế khác thì chúng ta còn đoán được. Ý tôi là—tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, Joe cũng không biết—vì anh ấy chắc chắn thu nhập trên 250.000 đô, tôi nghe vậy.

Carl Quintanilla: Ừ.

David Tepper: Nhưng ở New Jersey, (nơi chi phí sinh hoạt vô cùng đắt đỏ) mức thu nhập đó chỉ tương đương với thu nhập của… hai giáo viên.

Joe Kernen: Chuẩn luôn.

Carl Quintanilla: Đây là một lá thư của các nghị sĩ gửi Steny Hoyer và Sander Levin: “Tăng thuế carried interest sẽ làm giảm động lực tạo vốn và hỗ trợ tăng trưởng doanh nghiệp.” Điều đó đúng không? Nó có làm anh bận tâm?

David Tepper: Tôi sẽ thích nghi. Và tôi vẫn sẽ—tôi sẽ không chuyển sang Cayman. Tôi vẫn sống ở Short Hills, New Jersey. Joe sẽ gặp tôi trong cửa hàng bán xe đạp. Tôi không đi đâu cả.


Vậy điều đó có tệ không? Có thể là tiêu cực một chút. Có quá tệ không? Có lẽ không. Nhưng mọi người cần thời gian để lên kế hoạch—chắc chắn. Nên 2012, 2013—tôi không biết chuyện gì đang diễn ra. Nó gây xáo trộn. Vậy nên: cho tôi một kế hoạch. Ông Baucus ơi, hãy cho tôi một kế hoạch. Đừng đột ngột thay đổi giữa chừng. Tôi sẵn sàng—không phải vui—nhưng tôi sẽ nộp thuế.

Joe Kernen: Được rồi. Lần tới anh lên sóng—tháng mấy nhỉ?

David Tepper: Tôi có thể lấy một bộ tóc giả giống anh không?

Joe Kernen: Cái gì? Anh muốn đội tóc giả à?

David Tepper: Tôi thấy mọi người chỉnh tóc phía sau. Ước gì tôi có tóc để chỉnh.

Joe Kernen: Anh biết không, nhiều người nghĩ tôi đội tóc giả—và giờ thì anh vừa làm họ tin điều đó hơn.

David Tepper: Đây không phải tóc giả!

Joe Kernen: Không, thật mà—nhưng lần sau anh lên sóng, ở lại lâu hơn chút nhé.

David Tepper: Được, tôi có thể làm vậy.

Joe Kernen: Tốt.

David Tepper: Có điều chắc phải 10 năm nữa tôi mới lên lại, nhưng cũng ổn.

Joe Kernen: Không không không. Được rồi. Tuyệt lắm. Đừng đi vội. Anh vẫn còn gắn mic—chúng tôi cần tháo mic ra đã—

Becky Quick: Cảm ơn anh, David.

______